Nhưng bây giờ, anh chỉ có thể đồng ý tạm thời với Phí Tưu. "Vậy được,' anh thở ra, miễn cưỡng xoa huyệt thái dương. Phí Tưu vui mừng, nói: Phòng khách lớn nhất trên tâng ba đã sẵn sàng cho cậu, cần tôi dẫn đường không?” Phó Như Hối lảo đảo đứng dậy, đi vài bước phía trước, nói: "Không cần, tôi vẫn nhớ đường. "Hay để tôi đỡ cậu đi, cậu uống nhiều thế có sao không? Sau mấy tháng ở nước ngoài, khả năng uống rượu của cậu chẳng lẽ đã kém đi? Phí Tưu quan sát bước đi lảo đảo của Phó Như Hối, cảm thấy có lỗi khi biết rằng anh đã uống khá nhiều.
Vốn thấy tên nhóc này thật sự là quá không có tình người, lâu ngày không gặp lại bày ra bộ mặt làm cho người ta nhìn là thấy tức giận, đã nói mọi người tụ tập vui vẻ một chút nhưng Tô Ảnh lại cùng Phó Hòa Ngọc chạy nhanh như vậy, lúc Phí Tưu phát hiện, hoa huệ ban ngày* đều đã trở nên nhàm chán.
*đây là tên một món ăn làm từ hoa huệ.
Phí Tưu không giấu được cơn giận, thừa nhận mình cố ý đến chuốc say Phó Như Hối và muốn trút giận lên tên này.
Phó Như Hối cũng sẽ không thể không nể mặt của anh ta cho nên kết quả nhận lại chính là anh say đến đứng cũng không vững.
Đã bao nhiêu năm chưa từng thấy Phó Như Hối say mèm như vậy, Phí Tưu đã nhanh chóng bỏ qua mọi cảm giác tội lỗi và áy náy, thích thú lấy điện thoại ra chụp lại.
Phí Tưu không biết rằng sau lưng Phó Như Hối có đôi mắt nhạy bén, anh quay đâu lại nhìn, động tác chụp ảnh của anh ta cứng lại, làm như không có việc gì nói: Làm sao vậy?” "Cậu có cho người khác chụp ảnh ở đây không?" Phó Như Hối nhíu mày, nhìn quanh một vòng.
Phí Tưu thấy rằng Phó Như Hối không nói vê mình, liền cười khẩy một tiếng và làm theo cách nhìn quanh của Phó Như Hối mà không thấy gì.
"Nhìn lâm rôi, Như Hối" Phí Tưu nói: "Cậu uống say nôi, mau nghỉ ngơi đi. Trước hết uống rượu không cần tắm rửa, sáng mai thức dậy rồi tắm." "Ừ” Phó Như Hối từ từ rút ánh mắt lại: "Lầu ba nhà cậu không có khách khác chứ?”
Phí Tưu đáp: "Yên tâm đi, tôi biết cậu mà. Lầu ba chỉ có mỗi cậu thôi."
Phí Tưu còn phải lo cho vài vị khách ngủ lại đêm nay, còn em trai Phí Úc của anh ta cũng mất tích đâu mất dạng, vì vậy sau khi sắp xếp xong cho Phó Như Hối, Phí Tưu vội vàng đi xuống lầu. Phó Như Hối chậm rãi đi tới phòng của mình, trước tiên tới phòng tắm xả nước, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Sở Dung. Hôm nay anh và Sở Dung ở nhà họ Phí diễn tiết mục giả vờ bất hòa như vậy, là ý tưởng tồi tệ của Sở Dung, Phó Như Hối một vạn lân không muốn nhưng hiện tại anh căn bản không thay đổi được ý tưởng của Sở Dung, chỉ có thể tùy cô. Hai người ở lâu ba chuẩn bị hết hơn mười phút, anh bảo Sở Dung được như ý nguyện đem son môi cọ vào khóe miệng và cổ áo anh, mới hài lòng để người đi. Mà chính anh, sau khi đơn giản dọn đẹp trong phòng, mới chậm rãi đi xuống lầu.
Đôi khi Phó Như Hối không hiểu nổi sự thông minh của Sở Dung nhưng anh rất vui vẻ nhìn Sở Dung giống như con mèo nhỏ chân ngắn chỉ chơi len, kích động thể hiện tài năng của mình, mặc dù nhìn qua có chút ngốc nghếch.
Anh chậm rãi cởi quần áo, nửa năm trong bồn tắm, nghiêng đâu nhìn chằm chằm điện thoại di động vang lên tiếng chuông.
Sau tiếng chuông thứ hai, điện thoại mới được nhận một cách thong dong.
“Anh đang làm gì thế?" Giọng Sở Dung mơ hồ, có vẻ như cô vừa tỉnh giấc, giọng điệu oán trách như đang làm nũng.
Phó Như Hối nhẹ giọng hỏi: "Ngủ rồi à?" "Đúng vậy đó." Bên kia Sở Dung vang lên tiếng sột soạt, chắc hẳn là xoay người trong chăn. "Không để ý tới anh à?" Phó Như Hối hỏi bằng giọng oán trách nhẹ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo